MỘT NGƯỜI LÃNH ĐẠO PHẢI CHẤP NHẬN SỰ PHÊ BÌNH XÂY DỰNG
MỘT NGƯỜI LÃNH ĐẠO PHẢI CHẤP NHẬN SỰ PHÊ BÌNH XÂY DỰNG
Một người lãnh đạo không chỉ được định nghĩa bởi khả năng đưa ra chỉ đạo, mà còn bởi sự cởi mở trong việc đón nhận góp ý, nhất là khi điều đó là cần thiết. Quá trình này đòi hỏi phải gạt bỏ sự kiêu ngạo, đón nhận sự khiêm tốn, và xem sự phê bình không phải là một cuộc tấn công, mà là một cơ hội để phát triển.
Phản ứng tự nhiên của con người, đặc biệt là những người trong vị trí lãnh đạo, thường là tự vệ khi hành động, ý tưởng hoặc quyết định của họ bị đặt câu hỏi. Nhưng xin nhắc nhở bạn, sự lãnh đạo vĩ đại được xây dựng trên nền tảng của sự tự suy xét và không ngừng cải thiện. Để lãnh đạo hiệu quả, bạn phải cho phép những người xung quanh giúp bạn nhận ra những điều bạn có thể chưa thấy rõ. Như Sách Châm Ngôn 15:31 dạy: “Ai biết nghe lời sửa dạy sẽ được ở giữa các bậc khôn ngoan.” Phê bình xây dựng là một món quà, anh chị em thân mến. Đó không phải là một sự xúc phạm hay tấn công cá nhân. Khi được đưa ra một cách chân thành và ân cần, góp ý trở thành tấm gương phản ánh những khía cạnh cần cải thiện. Đó là dấu hiệu cho thấy đội ngũ của bạn quan tâm, không chỉ đến công việc họ đang làm mà còn đến sự phát triển của bạn với tư cách là một người lãnh đạo.

“Kiêu ngạo đi trước sự sa ngã,” câu tục ngữ xưa vẫn nói, và không gì làm xói mòn sự lãnh đạo nhanh hơn sự từ chối lắng nghe. Ngay khi một người lãnh đạo đóng cửa với góp ý, họ ngừng phát triển. Họ tạo ra một văn hóa im lặng, nơi mà mọi người sợ lên tiếng, sợ thách thức quyết định, và sợ đưa ra đề xuất. Trong môi trường đó, người lãnh đạo sẽ trì trệ, và toàn bộ đội ngũ sẽ chịu thiệt thòi.
Bước đầu tiên để trở thành một người lãnh đạo tốt hơn là nhận ra rằng bạn không có tất cả câu trả lời. Không ai có cả. Lãnh đạo không phải là sự hoàn hảo, mà là sự tiến bộ. Và để tiến bộ, bạn cần có lòng can đảm để nhìn nhận bản thân một cách trung thực và chấp nhận rằng chúng ta luôn có thể cải thiện. Một người lãnh đạo tốt lắng nghe; một người lãnh đạo vĩ đại biết học hỏi. Hãy nghĩ về những nhà lãnh đạo được kính trọng nhất trong lịch sử. Dù trong kinh doanh, chính trị, hay đức tin, những người thực sự nổi bật đều là những người đón nhận góp ý và sự phê bình với lòng bao dung. Họ hiểu rằng lãnh đạo không phải là cái tôi, mà là phục vụ. Và để phục vụ tốt người khác, chúng ta phải sẵn sàng gạt bỏ sự kiêu hãnh và trưởng thành qua sự khôn ngoan của người khác.
Chính Đức Giêsu, nhà lãnh đạo vĩ đại nhất từng sống, cũng đã cởi mở với những lời góp ý, thậm chí từ chính các môn đệ của Ngài. Khi Phêrô chất vấn Ngài, hoặc khi các môn đệ tỏ ra nghi ngờ hay lo lắng, Chúa Giêsu không từ chối họ. Ngài lắng nghe, dạy dỗ, và cho thấy rằng lãnh đạo là về sự khiêm nhường, chứ không phải sự ngạo mạn. Sự khiêm nhường là chìa khóa để đạt được sự vĩ đại đích thực. Để một người lãnh đạo phát triển, sự khiêm nhường phải trở thành bản tính tự nhiên. Sự khiêm nhường cho phép bạn nói rằng: “Tôi không biết tất cả mọi thứ, và điều đó không sao cả. Tôi sẵn sàng học hỏi từ những người xung quanh mình.” Điều đó đòi hỏi sự thừa nhận rằng những ý tưởng tốt nhất không phải lúc nào cũng xuất phát từ những người đứng đầu, mà thường đến từ những người làm việc trực tiếp, những người nhìn thấy thử thách trước mắt và đóng góp những góc nhìn mà bạn có thể chưa xem xét tới.
Nhưng hãy thành thật: việc đón nhận phê bình xây dựng không hề dễ dàng. Đôi khi nó có thể khiến ta cảm thấy khó chịu, thậm chí đau lòng, khi nghe rằng mình đã mắc sai lầm hoặc phương pháp của mình cần được cải thiện. Nhưng sự phát triển hiếm khi đến từ sự thoải mái, nó đến từ việc vượt qua những điều dễ dàng. Như nhà huấn luyện lãnh đạo vĩ đại John Maxwell nói: “Một người lãnh đạo giúp sinh ra những người lãnh đạo khác sẽ nhân rộng tầm ảnh hưởng của mình.” Và để sinh ra những người lãnh đạo khác, bạn phải làm gương trong việc cởi mở, khiêm tốn, và sẵn sàng học hỏi. Khi bạn tạo ra một môi trường mà đội ngũ của bạn cảm thấy an toàn để đưa ra góp ý, bạn không chỉ củng cố bản thân, mà còn củng cố cả tổ chức. Bạn đang tạo ra một nền văn hóa hợp tác, tôn trọng và sáng tạo. Bạn đang nói với đội ngũ của mình: “Tiếng nói của bạn có giá trị. Ý kiến của bạn quan trọng. Cùng nhau, chúng ta có thể xây dựng điều gì đó tốt đẹp hơn.”
Lãnh đạo không phải là một hành trình đơn độc; đó là một nỗ lực tập thể. Một người lãnh đạo vĩ đại là người nâng đỡ người khác, và trong việc nâng đỡ đó, họ cũng tự nâng mình lên. Việc từ chối phê bình xây dựng là từ chối chính nền tảng của sự phát triển. Nhưng đón nhận nó là bước vào tiềm năng đích thực của bạn, là xây dựng niềm tin trong đội ngũ của mình, và là lãnh đạo với sự khôn ngoan và tầm nhìn.
Bản dịch của Duc Trung Vu
Last updated
Was this helpful?