ĐỪNG SỐNG ĐỂ LÀM HÀI LÒNG NGƯỜI ĐỜI; CON NGƯỜI RẤT NHANH QUÊN KẺ ĐÃ KHUẤT...
Last updated
Was this helpful?
Last updated
Was this helpful?
ĐỪNG SỐNG ĐỂ LÀM HÀI LÒNG NGƯỜI ĐỜI; CON NGƯỜI RẤT NHANH QUÊN KẺ ĐÃ KHUẤT...
Từ giây phút chúng ta chào đời, ta bắt đầu viết nên một câu chuyện. Nhiều người trong chúng ta không viết câu chuyện ấy cho chính mình, mà lại viết cho một đám đông vốn chẳng mấy quan trọng. Chúng ta lo lắng về việc phải sống theo kỳ vọng của người khác, về việc không khiến ai thất vọng, về việc được người đời nhớ đến. Nhưng hãy đối diện với thực tế: cái chết là điều không ai tránh khỏi, và ngay khi ta ra đi, cuộc đời vẫn tiếp diễn như thể chưa từng có ta. Người đời sẽ bước tiếp. Những tiếng vỗ tay dần tan biến. Những câu chuyện cũng thay đổi. Và chẳng bao lâu sau, ta chỉ còn là một cái tên đôi khi được nhắc đến, nếu có. Khi chúng ta sống chỉ để làm hài lòng người khác, chúng ta tự giam mình trong những ý kiến thoáng qua của họ. Ta hy sinh niềm vui, sự bình an, và cả sự chân thật của chính mình để đổi lấy sự tán dương tạm bợ. Nhưng hãy tự hỏi: khi ta không còn hiện diện, sự tán dương ấy còn ý nghĩa gì? Tiếng vỗ tay có còn vang vọng trong cõi vĩnh hằng? Sự khen ngợi của người đời liệu có nuôi dưỡng linh hồn ta ở đời sau không? Dĩ nhiên là không.
Vua Salomon, với tất cả sự khôn ngoan của mình, đã nói trong sách Giảng Viên 1:14: “Ta đã nhìn thấy mọi điều được làm dưới ánh mặt trời; tất cả đều là vô nghĩa, chỉ là sự đuổi bắt theo gió.” Khi chúng ta chỉ sống để làm hài lòng người khác, thì thật sự, ta đang đuổi bắt gió, tìm kiếm một thứ mà ta không bao giờ có thể nắm giữ, một thứ sẽ tuột khỏi tay ta ngay cả khi ta có nắm được.
Hãy ngừng sống để tìm kiếm sự tán dương của người đời. Hãy ngừng đuổi theo tiếng vỗ tay. Thay vào đó, hãy sống cho những gì là vĩnh cửu. Sống vì mục đích, chứ không vì sự nổi tiếng. Hãy sống cho những điều sẽ còn tồn tại sau khi ta qua đời: tình yêu, lòng nhân ái, và đức tin – những điều mà không ai có thể lấy đi. Khi giờ phút cuối cùng của cuộc đời đến, ý kiến của người đời sẽ chẳng còn quan trọng. Điều sẽ thực sự có ý nghĩa là mối tương quan của bạn với Thiên Chúa, sự chính trực, lòng trắc ẩn của bạn, và những cuộc đời mà bạn đã chạm đến – không phải vì bạn muốn được khen ngợi, mà vì bạn muốn tạo nên sự khác biệt. Hãy sống tự do. Hãy là chính mình. Hãy để ánh sáng của bạn chiếu sáng, không phải để gây ấn tượng với người khác, mà để tôn vinh Thiên Chúa và hoàn thành sứ mệnh của mình.
Nếu bạn hiểu con người mau chóng quên đi kẻ đã khuất như thế nào, bạn sẽ nhận ra sự dại dột khi sống để tìm kiếm sự chấp thuận mong manh của họ. Thay vào đó, hãy sống với nhận thức rằng cuộc đời bạn là một món quà, và bạn được kêu gọi để sử dụng nó một cách khôn ngoan, không giả tạo, không mang mặt nạ, và không sợ hãi về việc người đời nghĩ gì. Cuối cùng, người đời có thể quên tên bạn, nhưng những hạt giống của sự thiện bạn đã gieo sẽ tiếp tục sinh hoa trái. Và Đấng nhìn thấy mọi sự, Đấng không bao giờ quên, sẽ thưởng cho bạn vĩnh cửu.
Xin hãy chọn sống vì những điều trường tồn. Đừng sống để làm hài lòng người đời; hãy sống để tạo nên những ảnh hưởng tốt đẹp. Con người rất nhanh quên người đã khuất; vì thế, hãy sống tốt và đừng sống để gây ấn tượng với họ. Hãy biết điều này và tìm được sự bình an.
Bản dịch của Duc Trung Vu